THANH TỪ TOÀN TẬP 18
Trung Luận giảng giải
THÍCH THANH TỪ Dịch - Giảng
NXB TÔN GIÁO 2008
LỜI MỞ ĐẦU
Quyển luận này tên là Trung Luận, nếu nói đủ là Trung Quán Luận. Tại sao gọi là Trung Quán Luận? Trung là giữa, quán là xem xét, Trung Quán Luận là bộ Luận dùng trí quán sát đúng lý trung đạo.
Lý trung đạo trong nhà Phật có hai tầng lớp:
Một là trung đạo của hàng Nhị thừa. Sau khi hành đạo, đức Phật đi giáo hóa trong nhân gian. Ngài thường phê phán thời bấy giờ có những người tu phóng túng, hướng về ngũ dục rồi thụ hưởng, đắm trước, Phật gọi đó là hạng người theo đuổi dục lạc. Lại có hạng người tu khác xoay qua khổ hạnh, hành hạ thân xác như nằm trần trụi ngoài trời hoặc ăn uống những thức ăn như trấu cám v.v…
Hai là trung đạo theo lý Bát Nhã. Theo tinh thần Bát-nhã, những sự vậ ở trên thế gian đều do nhân duyên mà có, đều do nhân duyên mà sanh, nên không có thật thể cố định.
Các pháp do nhân duyên sanh nên Phật nói là Không, tức là không có thật thể, không cố định mà có. Đây chỉ là giả tưởng giả danh. Thấy được cái giả tưởng giả danh không có thật thể là thấy cái trung đạo, là nghĩa trung đạo, tức là Đệ nhất nghĩa đế. Thế nên người ta thấy được lý thật của các pháp là người giác, là người trí tuệ. Vượt khỏi mê lầm của hai bên. Đó là nghĩa trung đạo của bộ Trung Luận này.
Quán Tưởng Không tức là quán tưởng tất cả các pháp ơ giữa cõi đời này đều rỗng không, thí dụ như tu quán về “Không Vô Biên Xứ”. Người tu ngồi quán tưởng tất cả sự vật trước mắt và chúng quanh mình đầu trống hết, thí dụ như bàn ghế trong một căn pòng, quán tưởng đến không còn thấy một sự vật nào trước mắt nữa. Đó là thành công trong phạm vi một căn phòng. Rồi lần lần quán tưởng đến cả khu vực, cả làng xóm đều không hết, cho đến khi nhắm mắt mở mắt đều thấy không. Đó là thành công trong phạm vi rộng lớn hơn, và đến bao giờ thấy không còn chỗ nào nữa, tất cả đều rỗng không, gọi đó là “Không Vô Biên Xứ”. Như vậy cái không đó , chỉ là không trên tưởng tượng chớ không có thật.
Hiểu như vậy chúng ta mới thấy lý Bát-nhã rất thiết yếu, rõ ràng, cụ thể chứ không phải là chuyện mơ màng tưởng tượng. Học lý Bát-nhã chúng ta thấy được lẽ thật của muôn pháp, đó là học để tỉnh giác, chớ không phải học để lý luận suông.
THÍCH THANH TỪ
MỤC LỤC
Lời nói đầu
QUYỂN I
Phẩm thứ nhất : Phá Nhân Duyên
Phẩm thứ Hai : Phá Đi và Đến
Phẩm thứ ba : Phá Lục Tình
Phẩm thứ tư : Phá Ngũ Ấm
QUYỂN II
Phẩm thứ năm : Phá Lục Chủng
Phẩm thứ sáu : Phá Pháp Nhiễm và Người Nhiễm
Phẩm thứ bảy : Quán Tam Tướng
Phẩm thứ tám : Quán Phá Tác và tác Giả
QUYỂN III
Phẩm thứ chín : Phá Bổn Trụ
Phẩm thừ Mười: Phá Đốt và Bị Đốt
Phẩm mười một : Phá Bản tế
Phẩm mười hai: Phá KHổ
Phẩm mười ba: Phá Hành
QUYỂN IV
Phẩm mười bốn: Phá Hợp
Phẩm Mười lăm: Quán Hữu Vô
Phẩm mười sáu: Quán Phược Giải
Phẩm mười bảy : Quán Nghiệp
Phẩm mười tám: Quán Pháp
Phẩm mười chín: Quán Thời
QUYỂN V
Phẩm hai mươi: Quán Nhân Quả
Phẩm hai mươi mốt: Quán Thành Hoại
Phẩm hai mươi hai: Quán Như Lai
Phẩm Hai Mươi ba: Quán Điên Đảo
Phẩm hai mươi bốn : Quán Tú Đế
Phẩm hai mươi lăm: Quán Niết –BÀn
Phẩm hai mươi sáu: Quán Mười hai Nhân Duyên
Phẩm hai mươi bảy: Quán Tà Kiến
PHẦN HÁN VĂN
Ngũ Phúc Lâm Môn
|
Quy y Tam Bảo
|