LỮ KIỀU THỬ BÚT
CHÀNG NHO SINH DƯỚI GỐC TÙNG
TƯ ẤN QUÁN XUẤT BẢN TẠI HOA KỲ
MỤC LỤC
THỬ BÚT
1. Một chiếc lá vàng, một ngọn nến trắng, và con dế mèn
2. Trang Tử ngày xưa bịn rịn
3. Tử biệt
4. Là khúc valse của Brahms
5. Tháng Ba năm 1968
6. Bi kịch ở ngã tư đưòng
7. Rosée và con bướm chết bên thành cửa sổ
8. Chàng nho sinh dưới gốc tùng
9. ngưòi thưong binh trước viện quốc gia phục hồi
10. Mưa, tình nhân cua đời, tình nhân của mặt đất
11. Sự lạ mặt của tình yêu
12. Sợi khói xám
13. Từ một tiếng gọi bên kia đại dưong
14. Con đưòng nhan sắc
15. Sen
16. Chàng Kinh Kha buồn
17. Mảnh vụn của văn chưong
18. Ernesto “che” Guevara
19. Ludwig Van Beethoven 200 năm
20. Gamal addel nasser
21. Hòa bình – cái chân giả - ông Nixon
22. Về cái chết của một người
23. Những người từ chối được phóng thích
24. Người tù binh Phú Quốc
25. Quán trên đồi
26. Về một buổi chiều ở bờ biển cực Nam
27. Huế, ngưòi tình cũ
28. Ngõ, Ý thức bản thảo
29. Tự tình
30. Gió mai, nững ngày hoang dại
31. Bờm cười, loạn ngôn
32. Lãng ca, tập thơ
33. Đỗ Nghê, và tình người
34. Lê Ký Thương với bếp lửa thơm mùi bã mía
35. Nguyên Minh trong ngôi nhà hoang
36. Mùa xuân trên đỉnh cây Hồ Thủy Giũ
37. Nhạc sĩ Tôn Thất Tiết, thời trẻ
38. Ngu Hũu trong trí nhớ
39. Dấu thời gian, Hồ Thanh Ngạn
40. Trân Duy Phiên và chim trong thành quách cũ
41. Tượng ở Tây Nguyên
42. Nguyên Minh: Ứơc mơ vẫn là ước mơ
43. Kim Quy
44. Đỗ Hồng Ngọc: Tôi cũng tin như vậy
45. Của tác giả…
Sáng nay, ngủ dậy, tôi chợt nhớ một chiếc lá điệp màu vàng thật kỳ lạ. Cái màu vàng não nùng buồn bã, khiến không thể tìm trong đó chút ánh sáng nào. Dù bấy giờ chiếc lá nằm bơ thờ trên hành lang, chiếc lá độc nhất, giữa vùng đất dọi vào…
Tôi nhớ lại,
bấy giờ là nững ngày mùa thu. Đặt mình nằm trong thời tiết, sự suy tưỏng trở nên rộng lưọng. Những con đường mở ra trong trí nhớ mù mờ như một nét phấn trắng trên tấm bảng đen, ôi trí óc sẽ đưa tôi đi đâu, trong phận mình giữa cuộc chiến này? Không thể không ngắc đến chiến cuộc. Phải giáp mặt với sự thật, dù là sự thật hoài nghi, dù là sự thật bị xuyên tạc.
Tôi nhớ lại,
không phải chỉ là mùa thu mà thôi. Còn là những ẫn dụ trong ngôn từ như là định mệnh của văn học. Cho nên cũng có những ân dụ trong trời đất như định mệnh của nhiệm màu. Hay là sự màu nhiệm của định mệnh…
Hư vô? Chẳng có ý nghĩa gì cả, khin chúng ta vẫn sống trong cuộc chiến này. Sáng nay, thức dậy, không phải vì chiếc lá điệp não nủng kia, mà còn là những dồn ép đau đớn của phận mình: Tại sao tôi? Tại sao Việt Nam? Tại sao hèn nhát?
Ối em yêu quí, em chẳng thể nào vượt khỏi hộp diêm kia, em chỉ là con dế mèn, con dế mèn ca sĩ, ca nững bài blues da vàng kêu rên thảm thê, thứ âm nhạc mất nước.
Bản chất của tôi chính là bản chất mất nước ấy…