Đôi điều cảm nhận về tập thơ
“Cỏ hoa ngày thường”
Nguyễn Minh Khôi là người khao khát tìm về cội nguồn. trong căn nhà nhỏ khuất nẻo giữa góc phố đông, anh luôn se thắt nhớ về quê hương, ruộng đồng với những lũy tre làng yêu dấu, những lối mòn khúc khủy bàng bạc ánh trăng, dòng sông quê êm đềm chảy qua ký ức, tiếng hát ru khoan nhặt ngọt ngào cùng những bông cải vàng trong vườn mẹ, những trái bắp quắt queo ngày tháng ba nắng hạn…Dường như chưa thỏa mãn, anh lại đau đáu ráo riết lần về nguồn xưa, nơi tổ tiên mình từ biệt để đi về phương Nam mở đất và dựng nước, nơi có những cây đa, mái đình khắc sâu hồn dân tộc và dòng sông Hồng đỏ thẳm như máu thiêng liêng trên cơ thể đất nước…
Không hắng giọng, không ồn ào, để chuyển tải những ý tưởng của mình, Nguyễn Minh Khôi chỉ viết những bài thơ giản dị, khiem nhường như cỏ hoa ngày thường ở đâu ta cũng gặp, sau khi đọc xong ta lại thấy mở ra biết bao điều thăm thẳm và day dứt lòng ta đến thế.
Có thể nói đây là một tập thơ không dễ chìm lẫn giữa hàng trăm tập thơ vẫn được xuất bản hằng năm giữa thời buổi kinh tế thị trường này. Tôi tin rằng bạn sẽ yêu nó như tôi đã đọc và hằng yêu nó…
Đà Nẵng, thu 2002
Thanh Quế
Lành dữ nghiệp báo
|
Gương sáng người xưa
|
Những lời cha dạy
|
Thơ Kinh Kim Cang
|
Bên kia dốc Mạ ơi
|
Bài học của người xưa
|
Mùa tôm
|
Hoàng Lê Nhất thống chí
|
Hạt lại gieo
|
Mộng bá vương
|
Nơi giá băng
|
Bỉ Vỏ
|